Ngã Đích Đồ Đệ Đô Thị Chủ Giác

Chương 7: Sư phụ ta....sâu không lường được


“Tần Hâm, Tứ phẩm võ đồ, trung cấp!”

Một con cháu Tần gia xoa mồ hôi trên trán, hài lòng gật gật đầu, mỉm cười đi xuống.

Nơi này, là Diễn Võ Trường của Tần gia.Ở giữa sân có một Hắc Sắc Thạch Bia dùng để thí trắc tu vi.

Xung quanh, quần chúng chen chúc vây xem. Không chỉ là mấy thế hệ Tần gia, tiền bối hậu bối, con cháu trưởng lão, còn có khách khứa của tam đại gia tộc khác trong Thanh Dương Thành. Cũng bao gồm chính khách, phú thương, bang phái, các đại nhân vật Thanh Dương Thành .

Thậm chí, đoàn người Lâm Nhược Lam cũng ở lại Tần gia xem khán thí nghiệm đại điển.

Lâm Nhược Lam vốn chuẩn bị chiến đấu nhưng không nghĩ Tần Lôi lại giảng đạo lý, trực tiếp làm nàng mộng bức. Mộng bức qua đi cũng không khỏi cảm thấy mình mang theo gia tộc và môn phái, hai đại thế lực đến bức bách, thật là có điểm quá phận.

Hổ thẹn dưới, nàng cũng ngượng ngùng cự tuyệt, cùng mọi người ở lại tham dự lễ điển.

Lúc này, một thiếu nữ thân xuyên áo vàng, dung nhan kiều mị bước ra phía trước, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng vào bia đá. Lập tức bia đá liền xuất hiện một hàng chữ to……

“Tần Nhã, Thất phẩm võ đồ, cao cấp!”

Thiếu nữ không khỏi ý cười, hướng về phía dưới đài vui vẻ vẫy tay.

Xôn xao!

Tức khắc, trên dưới Tần gia một mảnh ồ lên, đặc biệt là chúng nam đệ tử……

“Tần Nhã cư nhiên đột phá Thất phẩm, trong một thế hệ Tần gia tiến vào top ba đi?”

“Hơn nữa, lớn lên càng thêm động lòng người a…… Hắc hắc.”

Tần Nhã lặng yên nhìn Tần Lôi một cái, thở dài một tiếng.

Tần Lôi vẻ mặt đạm nhiên, cùng mọi người vỗ tay.

Lúc trước Tần Nhã cũng thập phần sùng bái hắn, nhưng sau lại……

Bất quá hiện giờ, Tần Lôi đối với mấy việc này đó tựa hồ đã phai nhạt rất nhiều.

“Người tiếp theo, Tần Viêm!”

Thần sắc Tần Lôi hơi đổi.

Tên nam nhân vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt hừ một tiếng, sải tiến lên phía trước, đột nhiên chụp một chưởng……

Bang!

“Tần Viêm, Bát phẩm võ đồ, cao cấp!”

Xôn xao!

Tức khắc toàn bộ sân càng thêm sôi trào, vô luận là Tần gia hay gia tộc tông phái khác, đông đảo người đến xem lễ đều nghị luận sôi nổi.

Thậm chí, bên cạnh Lâm Nhược Lam, trưởng lão của Thập Đại thánh địa khẽ gật đầu.

“Xem thiếu niên này tầm 15-16 tuổi cư nhiên có thể tới Bát phẩm cảnh giới, cũng coi như là nhân vật thiên tài……”

Tần Viêm phi thường đắc ý, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, sải bước trở về trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nhưng hắn phong quanh không được bao lâu.

“Người tiếp theo, Tần Tích Vũ!”

Lập tức, ánh mắt của mọi ngườ đều tập trung vào thiên chi kiều nữ này.

Liền tính Lâm Nhược Lam nhìn đến Tần Tích Vũ lên sân khấu cũng không khỏi biến mắt, mày hơi nhíu lại.

Trưởng lão bên cạnh nàng cũng hơi sửng sốt, khẽ cười nói: “ Nữ tử Tần gia này, đơn thuần luận dung mạo cư nhiên không dưới ngươi, thậm chí……”

Hắn nói chưa dứt lời nhưng Lâm Nhược Lam minh bạch hắn ý tứ.

“Bất quá nói đến thiên phú, hẳn là ngươi càng cường đi……”

Trong vạn chúng chú mục, Tần Tích Vũ ngọt ngào cười với Tần Lôi, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

“Tần Tích Vũ, Cửu phẩm võ đồ, đỉnh cấp!”

“Cái gì?!”

Ly Hỏa Kiếm tông trưởng lão cạnh Lâm Nhược Lam tay khẽ run lên……

“Xem nàng tựa hồ còn nhỏ hơn Tần Viêm một hai tuổi, cư nhiên, cư nhiên đột phá Cửu phẩm cảnh giới? Này, thiên phú này ……”

Tần Lôi cười khổ một tiếng, ám đạo không hổ là Tích Vũ, năm đó thiên phú chỉ sau hắn, xem ra những năm gần đây cũng không buông lỏng tu luyện a……

Phía dưới, Tần Viêm cau mày, nắm chặt nắm tay.

“Người cuối cùng, Tần Lôi!”

Mọi người đều đem ánh mắt hướng tới Tần Lôi.

“Là hắn!”

“Là hắn!”

“Chính là hắn!”

“Thiên tài…… Ngã xuống thành phế sài!”

Khóe miệng Tần Viêm cũng lộ ra một tia trào phúng cười lạnh.

Tần Lôi hơi mỉm cười, đi lên phía trước tiến đến trước Hắc Sắc Thạch Bia, nhìn một cảnh vừa quen thuộc mà xa lạ, không khỏi cảm khái vạn phần, thở phào nhẹ nhõm.

“Mau trắc a! Chờ chế giễu đâu hắc!”

“Đừng thủy, chạy nhanh a!”

Tần Lôi cười, một chưởng đánh ra!

“Tần Lôi, Lục phẩm võ đồ, trung cấp!”

“……………… Di?!”

Tần Tích Vũ hơi sửng sốt, vui mừng quá đỗi, nhẹ nhàng vỗ tay chúc mừng Tần Lôi.

Tần Chinh càng kinh ngạc không thôi, xoa xoa đôi, quả thực không thể tin một màn này.

Mà những cái khách quý đó càng trợn mắt há hốc mồm, cái dạng biểu tình gì đều có.

Ở Thanh Dương Thành, ai không biết sự tích Tần gia công tử?

Rốt cuộc, từ tuyệt thế thiên tài ngã xuống thành tuyệt thế phế sài. Chuyện xưa như vậy vĩnh viễn làbị người nơi nơi lan truyền thêm châm chọc……

Nhưng hiện giờ……

Hay là, cái kia Tần Lôi……

Đã trở lại?!

Lâm Nhược Lam mặt trắng bệch, lông mi dài run nhè nhẹ, khẽ cắn môi.

Trưởng lão cạnh nàng cũng giật mình không nhẹ, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Lam một cái, lắc đầu thở dài một tiếng.

“Lôi Nhi, con…… cảnh giới của con……”

Tần Chinh không nhịn được lớn tiếng hỏi.

Tần Lôi đạm nhiên cười: “Bẩm gia chủ, cảnh giới của ta…… Khôi phục.”

Cả người Tần Chinh run nhè nhẹ, nếu không phải đang ở trước công chúng, quả thực lão muốn rơi lệ tung hoành……
Ông trời mở mắt rồi!

“Rốt cuộc là như thế nào? Thân thể của ngươi đã…… ba năm như vậy sao đột nhiên……”

Tần Lôi cười nói: “Do sư phụ ta.”

“Sư phụ?!”

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau lộ ra ánh mắt dò hỏi .

“Vâng, sư phụ ta hắn lão nhân gia…… Thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, chính là hắn giúp hài nhi giải quyết nan đề bối rối hồi lâu, lại thêm ngày đêm khổ luyện dạy dỗ mới làm hài nhi khôi phục một ít cảnh giới ngày xưa!”

Tần chinh vui mừng quá đỗi: “Nga? Vị này…… Lão thần tiên rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Tần Lôi gãi gãi đầu: “Sư phụ hắn…… Thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng không biết lai lịch hắn, nhưng có thể khẳng định……”

“Cái gì?”

“Sư phụ hắn…… Tuyệt đối sâu không lường được!”

Trăm dặm ở ngoài, Lôi Đình sơn trang, Thiên Phong biệt viện.

Lý Thiên Sinh trong mộng bỗng nhiên hắt xì một cái, đem chính mình đều cấp doạ tỉnh……

“Ân? Bị cảm?”

Hắn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Bị cảm càng phải nghỉ ngơi nhiều, ngủ, tiếp tục ngủ……”

……

Tần chinh ngẩn ra rồi ngửa mặt lên trời thở dài: “Hảo, hảo, thật tốt quá…… Ngươi khôi phục liền hảo, khôi phục liền hảo a!”

“Vị lão thần tiên này, vi phụ nhất định phải khuynh tẫn toàn lực báo đáp hắn đại ân đức!”

Một bên khác.

Tần Chiến sắc mặt tái nhợt, tức giận nói: “Tên nhãi ranh này như thế nào mà đột nhiên khôi phục thiên phú? Cảnh giới còn tăng lên nhanh như vậy? Năm trước thí nghiệm, hắn chỉ có Tam phẩm, một năm như thế nào mad đột phá tam cảnh?!”

Tần Viêm cũng choáng váng: “Này…… Hài nhi cũng không biết a!”

“Tên hắn cái gọi là sư phụ rốt cuộc là chuyện nào? Ta từng bảo quá ngươi coi chừng Tần Lôi Lôi Đình sơn trang, giám thị hắn nhất cử nhất động sao?”

Tần Viêm: “Này…… Bởi vì tiểu tử này vẫn luôn là cái phế vật, hài nhi gần nhất sơ sót rất nhiều, đã không phái người nhìn chằm chằm hắn.”

Tần Chiến cả giận nói: “Hiện tại, lập tức, lập tức! Tra cho ta! Đem cái hắn gọi là sư phụ tra rõ ràng cho ta!”

“Vâng, cha……”

Tần Viêm âm thầm kêu mấy cái tâm phúc phân phó lại ngẩng đầu nhìn phía Tần Lôi trên đài, lửa giận phừng phừng!

Vốn dĩ hôm nay, hắn vất vả đột phá Bát phẩm cảnh giới, đang muốn tại đại điển thượng đại tỏa ánh sáng mang, không nghĩ tới……

Đầu tiên là bị cái nha đầuTần Tích Vũ kia áp một đầu. Sau đó, cư nhiên còn bị con cá mặn xoay người Tần Lôi cấp đoạt nổi bật?!

Như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa!

Tần Viêm liếc mắt nhìn phụ thân một cái. Tần Chiến cười lạnh một tiếng, gật đầu.

Vì thế hắn sải bước tiến lên, đối mặt Tần Lôi.

“Tần Lôi, chúc mừng ngươi khôi phục như lúc ban đầu! Chỉ tiếc……”

“Ngươi lãng phí ba năm tu luyện trung quý giá nhất! Liền tính hiện giờ ngươi lại khôi phục vài phần thiên phú năm đó đâu?”

“Lục phẩm võ đồ, xem như không tồi, nhưng so sánh với ngươi cùng năm đó, cái kinh tài tuyệt diễm kia, vẫn khác nhau như trời với đất, như vân với bùn!”

“Hiện tại ngươi, cũng chú định sẽ mờ nhạt trong biển người, tưởng khôi phục tư thái như nhật trung thiên năm đó, bất quá là người si nói mộng!”

“Huống chi,hôm nay ngươi bị Lâm gia đại tiểu thư từ hôn, sớm đã trở thành một cái chê cười! Đương nhiên, ngươi chịu nhục cũng không là cái gì, nhưng bởi vì ngươi làm cả Tần gia thành trò cười của Thanh Dương Thành!”

Tần Viêm cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói, ta há có thể buông tha ngươi?”

Tần Lôi ngây ngẩn cả người.

Hắn đương nhiên biết, chính mình lúc này về nhà khẳng định sẽ xung đột với Tần viêm nhưng là hắn không nghĩ tới, này Tần viêm sẽ vô sỉ đến thế này. Cư nhiên chủ động tới trêu chọc hắn, nói nhiều mấy thứ vô nghĩa kéo cừu hận……

Trong lúc nhất thời, Tần Lôi lửa giận quả thực phải bạo lều!

Tần Viêm nhảy lên thạch đài, chỉ Tần Lôi, tức giận nói: “Tần Lôi, ngươi nếu là cái nam nhân thì tới cùng ta quyết sống mái!”

Tần Lôi tức khắc nổi giận đùng đùng, trong cơn giận dữ không thể át, tức sùi bọt mép!

Giận tới cực điểm!

Hai người đứng giằng co. Trong nhất thời chiến ý như phí, sát ý lạnh thấu xương, sát khí tràn ngập!

Liền tại đây giương cung bạt kiếm, nghìn cân treo sợi tóc, Tần Lôi đột nhiên vung tay lên……

“Chậm đã!”

Hắn bỗng nhiên bắt đầu lục toàn thân, sốt ruột hoảng hốt tìm kiếm cái gì……

“Tần Lôi, ngươi làm cái gì! Có dám cùng ta đại chiến 300 hiệp hay không!”

Tần Lôi hoàn toàn làm lơ hắn kêu gào, bỗng nhiên từ quần áo trên người tìm được túi gấm. Cười hắc hắc, cẩn trọng lấy ra cái túi thứ hai tới, mở ra lấy tờ giấy nghiêm túc nhìn lên.

“Ân? Đây là……”